Năm hết Tết đến. Thuở còn bé thơ cứ sau Tết Trung thu
mong mau đến Tết. Vì có Tết mới được ăn ngon mặc đẹp và nhất là được coi múa lân
suốt ngày không chán.
Lân là một trong tứ linh: Long – lân – qui – phụng
mang đều tốt lành đầu năm mới. Châu Đốc xưa không biết chơi lân có từ lúc nào.
Riêng tôi chỉ biết từ thập niên bốn mươi của thế kỷ trước. Đó là lân Tam Sơn ở
Châu Long 6 Vĩnh Mỹ. Ngày nay múa lân được xem là bộ môn nghệ thuật được ngành
thể dục thể thao quản lý. Ở thành phố Hồ Chí Minh, một vài đoàn lân lớn đã đạt
giải huy chương vàng bạc cấp châu Á trong những liên hoan lân quốc tế – múa lân trên Mai hoa thung. Để trở thành múa
giỏi phải đầu tư từ xa. Được luyện tập từ tuổi bảy, tám và xuyên suốt bốn đến năm
năm để xem năng khiếu chen niềm đau mê nhứt là không sợ độ cao. Cứ vài mươi em
sẽ chọn được một vài diễn được Mai hoa thung. Số còn lại chuyển sang múa tầm thấp,
múa địa, nhịp gõ hoặc săn sóc viên theo đoàn. Đánh trống cũng đòi hỏi năng khiếu.
Cứ vài ba chục sẽ có được vài người. Trống đánh phải giòn, phân nhịp đúng, hiểu
biết các kiểu múa. Địa múa kèm với lân, hướng dẫn để lân sinh động phù hợp với
trống. Vì vậy giữa địa – lân và trống phải ăn rơ nhau. Đôi khi lân quậy không
nghe trống thì tiếng gõ vành “rốc rốc” sẽ làm lân chú ý. Trên bảo dưới nghe. Từ
xa nghe tiếng trống. Đến gần xem lân múa. Có thể thưởng thức trình độ của mỗi đoàn
thông qua biểu diễn lân leo cây xoay người trên độ cao chỉ còn một điểm tựa ở
phần bụng.
Màu sắc đầu lân tùy vào cung mệnh năm âm lịch. Ví dụ
năm mệnh Thủy màu chủ đạo là đen. Năm mệnh Thổ màu vàng, mệnh Hỏa màu đỏ v.v…
Ngày Tết nếu không phải lân quen, người ta sẽ chọn màu sắc lân phù hợp để rước
vào chúc xuân. Ngày trước cứ đầu tháng mười, người ta lên Sài Gòn – Chợ Lớn đặt
đầu lân. Và nhận lân vào rằm tháng chạp để làm lễ khai quang điểm nhãn trước
khi lễ đưa Táo về trời. Khai quang điểm nhãn vào đêm hai ba hoặc hai bốn. Đầu lân
phân biệt được con đực hoặc cái thông qua chiếc cù màu đen ở đỉnh đầu. Lân cái
cù hơi thuôn dẹp, vòng xoắn ốc lơi. Lân đực chột cù mập, vòng xoắn ốc nhặt. Nhìn
lân biết xuất xứ của miễu Ông hay miễu Bà. Ngày nay rất ít người quan tâm đặc điểm
nầy. Lễ khai quang điểm nhãn cho lân là nghi thức quan trọng. Đến ngày, đầu và đuôi
được ráp buộc kỹ đặt trang trọng trước sân chính điện. Người múa đầu và đuôi sẽ
chui sẵn vào làm động tác như lân đang nằm ngủ. Hai mắt nhắm híp, miệng ngậm. Đúng
giờ, chủ lễ thắp nhang khấn nguyện, mong cầu năm mới mưa thuận gió hòa, mùa màng
làm ăn phát đạt yên vui… Một đĩa tam sên, một tộ muối gạo và dĩa trái cây được đặt
phía trước. Người chủ lấy muối gạo rải xuống nền chính điện. Dùng bông vạn thọ
nhúng nước lạnh rải nhẹ lên đầu lân. Tay cầm đèn cầy cháy đỏ xem một lượt từ đầu
đến đuôi lân, đoạn dùng nhang vẽ chữ bóng vào trán, mắt trái, mắt phải xong ra
lệnh tháo hai miếng giấy vàng bạc dán trước mi lân, lân chớp chớp mắt, miệng mở,
vùng dậy như đang ngủ mê bị đánh thức và múa. Địa cũng múa theo lân. Theo lệnh
của trống, lân ăn và giỡn với địa rồi lạy trước chính điện. Lễ khai quang kết
thúc. Sau đó đầu lân được bọc lại để chờ múa Tết. Trưởng đoàn sẽ thông báo lịch
chúc xuân và hẹn ngày giờ để tập luyện như lên vai, leo cây cao 10m, ăn trái cây,
uống nước và các kiểu cách múa khéo. Riêng tập leo đầu tiên ở bến sông có nước
trên bụng, khi thuần thục mới lên sân tập. Râu lên tượng trưng cho tuổi. Thông
thường mới chơi để râu xanh, đen hoặc nâu. Khi có uy tín mới để râu bạc. Theo
quy ước, hai lân gặp nhau trên đường thì lân râu đen chào trước lân râu bạc. Lân
râu bạc sẽ cất cao đầu chào đáp lễ. Các thành viên khác vẫy tay chào nhau. Nếu
khiếm nhã sẽ dễ sinh bất hòa.
Có thời gian đầy đủ xem múa lân sẽ cảm nhận hết tính
phong phú của nó. Lân hay dở tùy thuộc người múa. Cách ăn, uống, giỡn v.v… mỗi
người đều có nét riêng nhứt là chơi pháo nổ. Lân thiếu pháo như cờ không gió.
Tiếng pháo nổ giòn, trống nhịp thúc làm lân phấn khích gấp bội phần. Thời trước
pháo “Điện Quang” trăm viên không lép một, xen pháo tiểu là pháo đại nổ rất to.
Kế đến là pháo “kinh bê” cũng nổ tốt. Bọn trẻ con vừa xem lân vừa bụm cả hai tai.
Riêng các hãng pháo khác thì nổ không đều, hay bị xì lép nhưng các em rất thích,
cứ chen nhau lượm bỏ đầy túi áo. Ngày xưa lân múa leo và chơi pháo có thể phân đẳng
cấp. Ngày nay căn cứ vào múa trên Mai hoa thung. Do tùy thuộc năng khiếu nên
trong đoàn chỉ được một vài anh múa pháo đẹp. Đối với họ dù pháo tiểu pháo đại
không có nghĩa gì cả. Gặp pháo trận họ sẽ vào thay, mặc cho pháo nổ rốp chát,
nhiều viên nổ bắn văng trúng người, rách cả áo quần nhưng vẫn tỉnh bơ nhào nhảy.
Bấy giờ lân trở thành con thú thật sinh động đang giỡn pháo. Nhiều gia chủ phấn
khích tuôn hết số pháo dự phòng ra đốt đến phông pháo cuối cùng.
Ngày nay lân không còn chơi pháo và hạn chế được rủi
ro do pháo gây ra. Riêng ở một vài đoàn tự chế nhịp gõ nghe thốn tai không nên
dùng vì không phải âm thanh rộn ràng của bộ môn nghệ thuật truyền thống tạo hưng
phấn cho ngày xuân.
LÝ VĂN NHIÊN
_
(theo ĐP)
_
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét