Vẩn vơ như chuyện chúng mình
Suy tư - ầm ỉ - lặng thinh - nói cười
Lưng chừng cái tuổi sáu mươi
Biết cười khóc trước cuộc đời ngụ ngôn
Lưng chừng cái tuổi bôn chôn
Niềm vui khi méo khi tròn trên môi
Đắng cay là chén rượu mời
Còn bưng uống cạn, ừ thôi bạn bè
Bạn bè đứa nói đứa nghe
Niềm vui khi méo khi tròn trên môi
Đắng cay là chén rượu mời
Còn bưng uống cạn, ừ thôi bạn bè
Bạn bè đứa nói đứa nghe
Kề vai tâm đắc chở che thâm tình
Tình mình cái buổi lênh đênh
Vòng tay quấn quít mông mênh lối về
Tình mình cái thuở đam mê
Tình mình cái buổi lênh đênh
Vòng tay quấn quít mông mênh lối về
Tình mình cái thuở đam mê
Câu thơ nốt nhạc hẹn thề bến yêu
Vẩn vơ bè bạn chiều chiều
Ngồi bên nhau thấy trăm điều vỡ ra
Chuyện chúng mình
Vẩn vơ bè bạn chiều chiều
Ngồi bên nhau thấy trăm điều vỡ ra
Chuyện chúng mình
chuyện gần xa
Mà như phác thảo khúc ca đăng trình.
*Mà như phác thảo khúc ca đăng trình.
ĐÊM ĐÀ LẠT
Rộn ràng nhịp sống cao nguyên
Rồi Đà Lạt cũng vào đêm dịu dàng
Ta, tình yêu sớm đa mang
Bên em quyện khúc tình nhân tuyệt vời.
Lung linh nước, lung linh trời
Rồi Đà Lạt cũng vào đêm dịu dàng
Ta, tình yêu sớm đa mang
Bên em quyện khúc tình nhân tuyệt vời.
Lung linh nước, lung linh trời
Xuân Hương liễu rủ ru người bình tâm
Ta, đời riêng vốn gian truân
Đến đây bỗng chốc hòa tan xuống hồ.
Đường mây phủ, lối sương mờ
Ta, đời riêng vốn gian truân
Đến đây bỗng chốc hòa tan xuống hồ.
Đường mây phủ, lối sương mờ
Đêm Đà Lạt ướt dòng thơ dạ hành
Ta vời vợi, em mong manh
Cùng bay lên với màu xanh núi đồi.
Ta vời vợi, em mong manh
Cùng bay lên với màu xanh núi đồi.
*
TRÊN ĐỒI THÔNG HAI MỘ
Đã biết tình yêu là vĩnh cửu
Sao đành tuyệt vọng đến quyên sinh
Ta kẻ đời sau qua chốn cũ
Sướt mướt đồi thông một chuyện tình.
Ví dụ trần ai là cõi tạm
Sao đành tuyệt vọng đến quyên sinh
Ta kẻ đời sau qua chốn cũ
Sướt mướt đồi thông một chuyện tình.
Ví dụ trần ai là cõi tạm
Có cần vội vã bỏ đi xa
Cát bụi phù du còn bất tận
Ôi tình dưới mộ trắng hơn hoa.
Có phải mù sương buồn xứ núi
Cát bụi phù du còn bất tận
Ôi tình dưới mộ trắng hơn hoa.
Có phải mù sương buồn xứ núi
Ta buồn cho một kiếp yêu nhau
Có phải người xưa còn bối rối
Thông buồn quyện gió mãi trên cao…
Có phải người xưa còn bối rối
Thông buồn quyện gió mãi trên cao…
*
VIẾT TRÊN THỀM XUÂN
Mùa xuân rồi cũng bay xa
Còn trong ta một ông già đơn côi
Vu vơ từ bậc cửa ngồi
Thương bao giọt nắng chiều rơi bên thềm
Đến rồi một chuyến tàu đêm
Vẫn chưa kịp chút niềm riêng dạ hành
Ôi bao ước vọng an lành
Trời còn xanh, mộng còn xanh đây mà
Nghe từ xao động lá hoa
Sao dang dở bản trường ca cuộc đời
Ngại ngần ta gọi xuân ơi
Người trăm năm sẽ luân hồi. Thật không ?
NGUYỄN VĂN TÀI
Vu vơ từ bậc cửa ngồi
Thương bao giọt nắng chiều rơi bên thềm
Đến rồi một chuyến tàu đêm
Vẫn chưa kịp chút niềm riêng dạ hành
Ôi bao ước vọng an lành
Trời còn xanh, mộng còn xanh đây mà
Nghe từ xao động lá hoa
Sao dang dở bản trường ca cuộc đời
Ngại ngần ta gọi xuân ơi
Người trăm năm sẽ luân hồi. Thật không ?
NGUYỄN VĂN TÀI
( Tây Ninh )
( Theo - TTT )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét