Cánh đồng ta
Dạt lúa phương Nam
Hương cỏ ướt phía rừng tràm sót lại
Hương cũ phèn chua xa ngái
Hương đòng đòng da em
Ta gieo mãi đến giờ
Cánh đồng ta
Dạt mây của thơ
Phía ngọn gió tạt qua bờ ruộng chín
Nghe Cúm Núm tút bầy bịn rịn
Lúa đầu mùa ngả ngọn chín như em
Cánh đồng
Ươm hạt từng đêm
Mưa ơi đừng nhỏ chi thêm giọt dài …
*
VẼ MỘT BÀN CHÂN
Thời trai tráng
Ngón cái ba tôi bấm sâu tìm đồng vọng
Khai mở vạt rừng theo mùa xanh ấm nóng
Dấu lún thời gian
Đọng lại thành những ao vuông…
Lòng bàn chân
Nứt nẻ như ruộng khô
Hở da từ luống vạt cày trưa bỏng rát
Ngày lụt sâu, cứa đứt một móng chân
Lão tri điền
Đi chín ngón vào trũng lát !
Đâu phải mỗi bình minh không có nỗi buồn số phận
Móng chân tưa mép hôm qua còn chín dấu
Mỗi mùa…
Nói chuyện này, ông bảo rằng xưa…
Khi đất ngày nay đã hai, ba mùa trĩu hạt
Việc cấy cày cũng khác
Kể làm gì
Chuyện mất mát một ngón chân..!
*
MẶT TRỜI RỰNG NỞ CÁNH ĐỒNG
Mặt trời
Rựng nở cánh đồng
Núi vừa mở mắt tìm trông sương mờ
Mặt trời
Hé một nụ Thơ
Cánh đồng nhón lá vươn cờ búp hoa
Thức canh ta chợt nhận ra
Hai sương một nắng
Đêm là mùa riêng
Canh cánh. Đồng xa ưu phiền
Chờ mong hạt lúa tình duyên tròn đầy
Biết rằng chiều cũng đến đây
Chen đồng
Lặn xuống
Đất này ngàn năm
Hoàng hôn rụng chín cánh đồng
Cánh đồng
Nở mặt trời hồng sáng nay…
TRẦN THẾ VINH
( Tri Tôn )
( Theo - TTT )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét