Người ta bảo già thường hay triết lý
Ôn lại đời, rút kinh nghiệm đúng sai
Ta sáu mươi hỏi rằng già chưa nhỉ
Mà tại sao cứ thủng thỉnh yêu hoài
Tuổi sáu mươi, mòn đường tơ kẽ tóc
Rút mãi mà có được cái chi đâu
Cũng vẫn cứ y chang ngày xưa ấy
Thấy ai cười là tối lại chiêm bao
Cứ lóng ngóng chờ từng cơn gió đến
Chờ lá me mưa xuống để làm thơ
Vào trường cũ nhìn lá bàng xanh mướt
Thấy lá rơi lòng buồn ngẩn buồn ngơ
Cũng ngồi quán cà phê mà ngẫm nghĩ
Nhìn loanh quanh mà chẳng rõ một ai
Người thấp thoáng tròng kính làn nhấp nháy
Nếp y thường như lờ lững trong mây
Như thế đấy, đời bảo già sao được
Ra phố thường mang theo nửa tuổi thôi
Nhưng chẳng phải muốn cưa sừng làm nghé
Mà giữ xuân xanh để sung độ yêu đời...
Xuân 2007
HAI RẠCH GIÁ
( Kiên Giang )
( Theo - TTT )
Tuổi sáu mươi hỏi rằng già chưa nhỉ
Trả lờiXóaMà tại sao cứ thũng thỉnh yêu hoài...
Cũng vẫn cứ y chang ngày xưa ấy
Thấy ai cười là tối lại chiêm bao.
Lãng mạn và mơ mộng quá Bạn Hai Rạch Giá ơi.Bài thơ vui, đọc thơ Bạn thấy đời đáng yêu quá!HHT
- Thay mặt bạn già Hai Rạch Giá, cám ơn HHT đã chia sẻ thật thú vị. Thân tình.
Xóa( Trúc Thanh Tâm )