M
|
ùa nước nổi, có dịp về thăm bác Năm,tôi được mời ở lại thưởng thức món điên
điển chấm cá rô kho. Hương vị của điên điển ngọt ngào kèm theo thịt cá rô kho bằng
nồi đất vàng cháy làm cho bữa cơm thêm đậm đà. Mọi người ăn ngon lành cuối cùng
nồi cơm cũng sạch sẽ.
- Ngày mai chủ nhật cháu
Bình ở lại chơi nghe, thằng Hải nghỉ học ở nhà nó đứa cháu đi hái bông điên điển
và câu cá rô. Bác Năm gái khuyến khích tôi ở lại và đi câu.
- Em sẽ đưa anh đi câu
thích lắm, nhiều cá lắm, tới chừng nhiều cá anh Bình không thèm về nữa! Hải
nháy mắt với Bình.
Đêm xuống, nằm trên võng
đưa kẽo kẹt, Bình nghe hơi nước phả vào mặt mình, tiếng cá đớp mồi rất gần, nước
lé đé sàn nhà vỗ hùm hụp vào ván, văng vẳng tiếng gọi nhau thăm câu lưới. Bình
không chợp mắt được. Một bài vọng cổ rỉ rả của nhà bên lọt thỏm vào đêm trăng
non nghe xa xăm dịu vợi:
“Cũng bởi anh nghèo nên ba
mẹ em không gả, cũng bởi anh xấu trai nên em lại chối từ”
Tiếng “xề” xuống giọng
nghe buồn thấu tim. Tiếng ca tắt ngang khi có người bơi xuồng đến với cây đèn dầu
le lói, dơ trên tay một chai rượu đế.
“Ê! Thằng Ba Bói Cá làm một
xị đi, ở đó mà thất tình hoài, không gả thì mình kiếm đứa khác, ối trời ơi, xóm
này cả lũ con gái kia, tụi nó mê giọng ca mùi và ngọt như đường phèn của mày lắm
đó nghe”.
“Nhậu thì nhậu, tao mới
thăm lưới được một chục cá rô nè”.
Bình nghe tiếng chén dĩa
khua xột xoạt, tiếng dao thớt lốp bốp và tiếng cười nói rôm rả bên chai rượu đế...
Bình mong trời mau sáng, để cùng Hải đi câu và hái bông điên điển, vị ngọt
thanh thanh của bông điên điển còn lịm mát cổ họng Bình, Bình say trong giấc ngủ.
Hải chống chiếc xuồng ba
lá rẽ nước phăng phăng hướng vào hàng tre giữa cánh đồng. Nước trắng dã một khoảng
trời, Bình không phân biệt được đâu là sông đâu là đồng bằng, xa xa những căn
nhà lẻ loi cùng xóm nước nhấp nhô hòa mình vào bể nước mênh mông.
Buông mình, nhử cá, nhiều
lần Bình mới câu được con cá lòng tong to bằng ngón tay, Hải rối rít móc câu,
giật cần câu lia lịa. Nắng trưa chấp chới làm rát cả mặt, Bình muốn nghỉ. Hai
anh em đem thức ăn được chuẩn bị trong cái nồi nhôm ra ăn ngấu nghiến.
Nằm dưới khoan xuồng, Bình
thiêm thiếp, nghe tiếng con gái gọi nhau:
“Vào đây nghỉ một lát đi tụi
mầy, nắng nóng quá”.
“Ừa, vào hàng cây nầy đi”.
Sau đó, Bình nghe tiếng nhảy
“ùm” xuống nước và tiếng cười rôm rả vui đùa của các cô gái.
Bình mở mắt, không xa lắm
đằng hàng cây, ba cô gái đầu trần, áo bà ba ướt lịm vào thân, đang tát nước vào
nhau.
“Chết rồi, xuồng tao trôi
rồi, Dung vót dùm đi”.
“Kệ nó, cho trôi luôn”.
Bình chợt thấy một cô gái
bơi hì hụp theo chiếc xuồng, hối Hải chống ra tiếp một tay.
Trên xuồng vàng cả bông
điên điển, nước ngập phân nửa xuồng, Thủy e thẹn nhìn Bình cảm ơn.
“Cô hái bông điên điển để
bán à?”.
“Dạ, sáng mai ra chợ xã
bán”.
“Được nhiều tiền hông?”.
“Cũng được kha khá, đủ mua
gạo ăn ba ngày”.
“Nhà cô hết gạo sao?”.
“Dạ, mùa nước này ruộng em
thất quá, nhà tới năm người lận không đủ ăn”.
“Nhà em ở đâu?”.
“Dạ ở kia”.
Bình nhìn theo hướng tay
Thủy phía xa tít hàng cây giữa đồng lơ thơ những mái tranh trên ốc đảo còn lại
cánh đồng, chung quanh là trời nước.
“Phần này cô bán bao nhiêu
tôi giúp mua cho một rổ”.
“Dạ, dạ, em không bán!”.
“Sao?”.
“Dạ, em cảm ơn anh vớt xuồng
nên em cho không!”.
Thủy nhanh tay vớt một rổ điên điển đưa qua xuồng Bình rồi cầm xào chống xuống đi phăng phắc không chú ý vẻ bần thần của Bình, Bình như cảm nhận điều gì khác lạ qua sự ửng hồng đôi má của Thủy, Thủy quay đi không dám nhìn Bình.
Được thưởng thức món cá rô
chiên vàng ngậy ăn kèm bông súng, bông điên điển tươi rói lòng Bình lâng lâng
hòa quyện vào cơn gió đồng mang hơi nước lũ man mác tỉa vào đêm trăng lưỡi liềm,
đồng nước im ắng, nhưng lòng Bình gợn sóng lô nhô.
Hương bông điên điển bình
dị mà quyến rũ lạ thường, Bình không thấy chút gì hào nhoáng, cầu kỳ, bóng bẩy
của mùi nước hoa ở các nhà hàng mà bạn bè Bình cuối tuần thường lui tới, Bình để
hồn mình phơi phới như đám mây lơ thơ về phía trăng non...
Bình chống chiếc xuồng đi
lướt trên mặt nước nhẹ nhàng vun vút, mùi cỏ thơm lẫn quất trên đồng. Kia rồi!
cánh đồng điên điển, vàng rực một khoảng trời, những cánh bông se sẽ e ấp thì
thầm với nhau về một người lạ vừa đến rẽ chiếc xuồng nâng một chùm điên điển
đang oằn xuống hôn mặt nước. Mấy con chim se sẽ, chi câu giật mình tíu tít gọi
nhau bay tỏa lên trời rồi lượn quanh xúm xít vào hai chiếc xuồng đang đầy ắp
bông điên điển khẳm xuống một phần xuồng.
“A kìa, anh Bình cũng tới
đây hái bông điên điển hả?”.
“Ờ, hái bông điên điển mai
đem về cho ba mẹ ăn thử”.
“Anh hái chi cho cực khổ,
không biểu em Hiếu đi hái cho?”.
“Em Hiếu đi học rồi, vả lại...
có hái bông điên điển mới biết ai cực khổ hơn ai!”.
“Thiệt hông?”.
Bình không nói nữa, chống
nhẹ chiếc xuồng cặp lại hai chiếc xuồng của hai cô gái. Bình thấy Thủy thoăn
thoắt hái những bông điên điển sai oằn trải lên chiếc xuồng đầy ắp bông. Chiếc
nón lá nghiêng nghiêng, nhấp nháy đôi mắt long lanh, bàn tay trở nên luống cuống
vụn về.
“Ơ, sao anh không hái bông
điên điển cho anh, mà thảy qua xuồng em chi vậy”.
“Thì anh hái tiếp Thủy đó
mà” cô bạn gái mủm mỉn cười che cái răng khểnh duyên dáng.
Xuồng điên điển của Thủy
càng lúc càng đầy, hơi ấm từ cánh tay Thủy rạo rực lòng Bình... Bình hái bông
điên điển không biết mỏi, không để ý đến những con sâu lích nhích trên cây... Ơ
kìa! Chiếc xuồng điên điển từ từ nghiêng về một phía và chút mũi xuống mặt nước
lao xao... “Xuồng chìm rồi Thủy ơi”. Bình, Thủy và cô gái nhảy xuống nước đì
đùng đỡ chiếc xuồng lên; Bình đã đỡ Thủy lên được xuồng cô bạn gái, Thủy vuốt mặt
trôi đi những giọt nước trên má, bập bẹ “cám ơn... anh Bình”.
Đến lượt Bình mệt lả người
bám vào be xuồng rả rời cả tay và buông ra. “Cứu anh Bình, Dung ơi, tiếp một
tay...”. Hai cánh tay người con gái không trì nổi Bình và buông Bình ra, Bình uống
một ngụm nước rồi chìm xuống. Bình la hoảng tuyệt vọng: “Cứu tôi với...”.
“Anh Bình! Chuyện gì vậy?
Hiền lồm cồm ngồi dậy kéo cái mền ra giựt Bình tỉnh dậy.
“Ớ! Chiếc xuồng điên điển
đâu?”.
“xuồng nào? À xuồng của Thủy
phải không? Em biết mà” Hiếu trùm mền cười sùm sụp.
***
Những tuần lễ sau, Bình về
quê bác Năm, ra chợ đón Thủy chở xuồng điên điển buổi chợ mai, nói với nhau những
lời bông đùa, hứa hẹn.
Con nước lũ ăn no nê miệt
đồng rủ nhau ra sông để lại những bờ đất sình lầy, những hàng cây trơ trụi, những
căn nhà loang lổ rong rêu và để trong Bình nỗi nhớ mong xa hút.
Thủy cùng gia đình đi lập
nghiệp ở vùng đất khác kiếm sống, Bình tiếp tục con đường sự nghiệp của mình bận
bịu suốt cả ngày.
Mùa lũ năm sau lại đến,
Bình lại ra đồng câu cá, hái bông điên điển trong cơn sống nhấp nhô, cá chẳng
buồn ăn câu, bông điên điển vẫn vàng cả góc trời nhưng thiếu tiếng cười tiếng
nói những cô gái chống xuồng đi hái bông. Có những bông điên điển oằn xuống mặt
nước chờ người hái lên. Bông điên điển vẫn ngọt ngào muôn thuở.
ĐỖ PHU
ĐỖ PHU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét