Thơ: Mai Văn Tạo
Lời cổ: Trung
Nguyên
Thơ
“Đêm về gió lộng đầy sao
Vườn xưa hương bưởi ngạt ngào đường khuya
Gạt nhanh nước mắt cách chia
Lặng nhìn rặng chuối bên hè xôn xao
Trước thềm tròn bóng hàng cau
Câu 1: Nhìn bầu trời rộng đầy sao, gió
lộng hàng cau luôn chao động, nhẹ bước giữa đường khuya ngạt ngào hương bưởi,
hồn lâng lâng tưởng như mới hôm nào…
Về lại quê xưa tóc
mẹ đã thay màu….
Qua
hai mươi năm mẹ mỏi mòn mong nhớ, chờ đợi ngày này, ôi! hạnh phúc là đây (-).
Lòng dạt dào từng giọt nước mắt
rơi, không gì bao la hơn lòng của mẹ. Chăm lo cho con từng giấc ngủ miếng ăn,
nuôi dưỡng con khôn lớn nên người, dạy con những điều nhân nghĩa.
Thơ
“Ngày
ngày mong ước xót xa
Hai
mươi năm nhớ bây giờ là đây
Mừng
ngày tay xiết chặt tay
Đọng
trong mắt ướt chuỗi ngày đau thương
Câu 2: Bữa cơm cà nướng chấm tương
Canh chua rau mướp mà
dường cao lương…”
Qua bao đêm thao thức suốt canh trường…
Cả
đời mẹ hy sinh cho con cháu, bên ngọn đèn dầu mẹ kể chuyện quê hương (-).
Mái tranh nghèo vách lá xác xơ,
chiến tranh đó gây hoang tàn đổ nát. Nén hờn căm mong đợi ngày tan giặc, mẹ
luôn gieo trồng hạt giống cho non sông.
Thơ
“Mẹ nghèo, lòng mẹ thênh thang
Mái tranh mới lợp hoang tàn còn đây.
Mảnh bom, đầu đạn, rào gai
Ngổn ngang trong cỏ, dẫy đầy vườn hoang
Lần dò cào lốp tro tàn
Trồng lên đất cháy những hàng mì xanh.
Giặc cày vườn bưởi tan tành
Chắt chiu trồng lại mẹ dành chờ con…”.
Vọng cổ
Câu 5:
… Khi đất nước bình yên con trở lại quê nhà…
Chăm bón đồng xanh
tươi tốt mượt mà…
Trái tim mẹ luôn
khát khao cuộc sống, giặc đã cướp nửa đời người trong tuổi thanh xuân (-).
Thơ
“Mỗi mùa bưởi nảy cành non
Bên cây cổ thụ mẹ còn trơ trơ”.
Mẹ ước mơ ngày tự
do độc lập, cho đất nước bình yên hạnh phúc đẹp giàu.
Câu
6:
Về lại quê xưa con chạnh lòng bỡ ngỡ, tưởng chừng vườn ruộng đã hoang sơ.
Nào ngờ sức sống vẫn vươn lên, trên khói lửa
dáng mẹ yêu thương ta đó.
Thơ
“Đêm về quê mẹ sững sờ
Tưởng tan tác hết ai ngờ còn đây.
Quê hương tất cả đổi thay
Mà lòng mẹ chẳng chuyển lai, đổi dời” (-).
Đời mẹ luôn kiên
gan bám trụ, không lúc nào mẹ được thảnh thơi.
Thơ
“Đố ai đếm được chim trời
Đố ai bắt mẹ xa rời quê hương”.
TRUNG NGUYÊN
( Theo - Đỗ Phu )
( Theo - Đỗ Phu )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét