Lắng nghe sông núi trở mình
Đâu đây tiếng vạc ăn xin đêm dài
Đếm đời oằn những ngón tay
Vậy mà chưa giáp trần ai lụy phiền
Lúa thơm xứ sở bưng biền
Cọng rau đắng đất thương miền hoang sơ
Ngọn tre cong tuổi ấu thơ
Từ hôm con sáo bỏ bờ giồng bay
Gió qua vườn cũ thở dài
Ta qua vườn cũ vướng vài sợi mưa
Chợ đời bán ít người mua
Chuyến xe định mệnh vẫn chưa khởi hành
Bao năm tính cuộc ân tình
Ta lời số phận tóc mình sương pha
Vườn cau, mây trắng phía nhà
Còn đâu cục đất còn là quê hương !
rằm tháng 7. 2014
TRÚC THANH TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét